Thưa quí độc giả và Phật tử,
Vừa qua, Ban quản trị Tổ đình chùa Thiền tông Tân Diệu có nhận được lá thư gồm 2 bài kệ của Phật tử Nguyễn Tiến Hùng, sinh ngày 17-11-1980, cư ngụ tại khu đô thị Việt Hưng, phường Giang Biên, Long Biên, Hà Nội, nói lên sự ngộ Thiền của mình. Ban quản trị xin trích nguyên văn và chia sẻ cùng quí độc giả và Phật tử.
Bài kệ 1:
Kính gửi Ban quản trị Tổ đình Chùa Thiền tông Tân Diệu !
Sách Phật Huyền Ký trong Tay
Con nay cầm đọc Quý thay Diệu kỳ
Sách này khác sách mọi khi
Càng vui, càng đọc thức thì an tâm
Lòng con cảm phục thậm thâm
Ơn chư Phật, Tổ âm thầm truyền trao
Con nay chỉ dám thì thào
Nguyện Tu Giải Thoát, vẫy chào Tử Sanh
Đọc rồi Giác Ngộ Thấy nhanh
Chỉ trong tích tách, Tâm sanh Bồ Đề
Từ đây tỏ rõ lối mê
Đường thông hè thoáng, lối về quê xưa
Từ nay đâu kể sớm khuya
Sáng trưa chiều tồi, không lìa bổn Tâm
Bổn Tâm nào phải nhọc Tầm
Ngay đây, đấy đấy, ẩn thầm Trong Ta
Bây giờ, Rõ Thật, Nhận Ra
Đội ơn, Đội Đức Thích Ca Phật Thầy
Bản đồ Giải Thoát Trong Tay
Bỗng dưng khóe mắt con nay lệ Tràn
Nào ai đánh đập mà than
Mà đau mà khổ, lệ tràn đôi mi
Ơ hay, thế mới lạ kỳ
Tự dưng lại thế, thế thì kệ thôi
Lệ tràn đọng lại khóe môi
Chạm vào đâu lưỡi, cái tôi lắng dần
Tai nghe đủ tiếng thanh trần
Hữu thanh, vô tiếng vẫn hằng đang nghe
Mắt nhìn, ý biết, môm nhe
Trong ngoài đều rõ, trở về nội tâm
Bên trong lặng lẽ thâm trầm
Hằng tri hằng biết, ầm ầm vẫn an
Từ đây, con biết thanh nhàn
Còn tu, còn chứng, còn lang thang hoài.
Lặng thinh thấy rõ trong – ngoài
Còn tu, còn chứng, uổng hoài công tu
Con đây trí thiệt Đại Ngu
Vô tu Vô chứng, Ngục tù mở toang
Người đời nghe vậy hoang mang
Còn con biết thấy chẳng màng bận tâm
Ngày xưa, tự thấy mình lầm
Giờ đây rõ rõ, không lầm, chẳng mê
Dù cho ai có khinh chê
Đảo điên điên đảo, con thề lòng son
An tâm; rõ đạo méo tròn
Hướng đi giải thoát, lòng con quyết rồi
Kính mong Chư Phật giúp đời
Trợ duyên con dại vượt hồi lâm nguy
Lỡ con đuối lực, một khi
Trợ ngay Phật lực, tức thì vượt qua
Luân hồi thực sự bước qua
Âm-Dương Vật lý Ngôi nhà trầm luân
Hải Triều Dương Cửa cách Phân
Con đường giải thoát khó phần vượt ra.
Về đến Xứ Phật Quê Nhà
Là nơi hằng sống, hằng là Như Như
Tới đây khởi niệm đôi từ:
Gửi chùa Tân Diệu từ miền Phương Nam
Xin cấp Yếu Chỉ Việt Nam
Thiền Tông Thanh Tịnh cứu an cuộc đời.
Cấp rồi, cất kín đi thôi
Giữ tâm thanh tịnh, lăn trôi vào đời
Thấy người duyên phước đủ rồi
Sẽ mới thăm viếng Thiền thời Chùa Thơ.
Sau cùng lựu lại vần thơ
Nam Mô Phật Tổ là Nhờ Thiền Tông
Dừng bút, Tâm chẳng đợi mong
Tùy duyên phúc đáp, thong dong cõi lòng !
Bài kệ 2:
Nam Mô Phật Tổ Thích Ca
Bài ca Thanh tịnh ngân nga không lời
Không luôn cả niệm thảnh thơi
Tự nhiên thanh tịnh hết rồi khổ đau
Không luôn phải trái đánh nhau
Sống trong yên lặng, đạo mầu liễu tri
Nếu dùng tâm lượng tư nghì
Cái Tâm Vật lý tức thì vùng lên
Vậy nên phải biết “buông” liền
Trở về Thanh Tịnh, bài ca tu thiền
Tu thiền là lẽ tự nhiên
Từ trong thanh tịnh an nhiên, Phật truyền
Vậy nên Bố Cáo Khắp Miền
Năm Châu, Bốn Biển, Chư Thiên, Muôn loài:
Chớ hoài bàn luận đúng sai
“Buông, Dừng, Thôi, Dứt” hỏi ai là Mình ?
Hỏi rồi ngậm miệng làm thinh !
Buồn vui sướng khổ cùng mình là ai ?
Ai là con của Như Lai ?
Mà sao chưa tỏ Như Lai Phật Thiền ?
Sống Thiền là lẽ tự nhiên
Không Thêm, chẳng bớt, an nhiên vô cùng
Tu Thiền là lẽ sống chung
Nhận lại Tự Tánh, hết khùng khỏi điên
An vui, bác ái khắp miền
Đông Tây Nam Bắc hết liền chiến tranh
Thành cao cho đến nhà tranh
Từ nơi tâm địa, lên nhành hoa sen
Hương thơm thoát tục thấy quen
Tìm về quê cũ, chẳng quên cội nguồn
Như Lai chỉ dạy ôn tồn
Về quê hằng sống, Sống hoài như lai.
Như Lai chưa từng chỉ sai
Con đường hạnh phúc, sống hoài bạn ơi
Vậy ai còn thấy chơi vơi
Chỉ cần “Buông, Dứt” thảnh thơi thấy liền
Từ từ sẽ tỏ lý thiền
Ồi ra một cái, Ngộ liền như chơi
Bây giờ thừa biết thảnh thơi ?
An nhiên tự tại nổi trôi trong đời
Dù bao danh lợi vẫy mời
Thì đây xin kiếu đôi lời good-bye
Hoa nào chẳng nở rồi phai
Cần chi nặng gánh đôi vai đường trần.
Để cho tiếng hát tự ngân
Bài ca Thanh Tịnh không vần không tên
Không luôn điệu khúc nhạc nền
Chỉ khi thanh thịnh biết liền bạn ơi !
Những ai đã nếm được rồi
Tự vui, tự biết, tự cười, tự tri !
Vậy nên sao phải nghĩ suy ?
Thử đi một lúc, cười khì hơn không ?
Cuộc đời có đó rồi không
Nay còn mai chết là xong một đời
Nếu giờ nhân lúc thảnh thơi
Để tâm thanh tịnh nhận lời Như Lai
Để rồi khỏi phải khổ hoài
Sợ đau, sợ chết, sợ ai, sợ hoài
Sợ rồi, khinh hãi ai ai
Đi theo nghiệp dắt oán sai, luân hồi
Thế là xong một cuộc đời
Bỏ tâm thanh tịnh, quên lời Như Lai
Như Lai chưa từng chỉ sai
Mà sao chưa học Như Lai Phật Thiền ?
– Nam mô Nhiên Đăng Cổ Phật
– Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật.
Phật tử Nguyễn Tiến Hùng.