Ông Triệu Chí Trung, sanh năm 1950, tại huyện Đô Lương, tỉnh Nghệ An, cư ngụ tại thành phố Munich, nước Đức. Khi ngộ thiền, ông có làm bài thơ 48 câu:
Tuy tôi ở tận quê xa
Đến nơi quê vắng nhận ra Niết bàn
Tôi nay đã được bình an
Ở nơi Tân Diệu có ngàn hạt châu.
Xưa kia tôi nguyện tôi cầu
Nay đến Tân Diệu cúi đầu mà nghe
Biết được tánh Thấy là bè
Giúp tôi giải thoát không ghe không thuyền.
Tôi nay hết đảo hết điên!
Những lời Thầy dạy, ở miền quê xưa
Thiền tông Tân Diệu sớm trưa
Chỉ cần yên lặng không ưa Niết bàn.
Tức khắc hết khổ hết nan
Không ngờ Tân Diệu chỉ đàng về quê
Quê tôi chỉ một đường về
Không cần thiền định, không hề dụng công.
Ngày xưa tôi nguyện tôi mong
Tôi cầu, tôi khẩn, tôi mong Niết bàn
Hành thiền thật khổ gian nan
Mười năm khổ hạnh họ hàng cười chê.
Tân Diệu, chùa ở miền quê
Chỉ rõ đường về, lời dạy Thích Ca
Huệ Phong Thầy đã chỉ ra
Vào được Bể tánh, vượt qua luân hồi!
Phật ôi! Con đã biết “Thôi”
Luân hồi vật lý lìa rồi với con
Vật lý nơi con không còn
Đi tìm, đi kiếm, mong bòn phước duyên.
Thiền tông Tân Diệu rất thiêng
Lời vàng ý ngọc, con liền nhận ngay
Hôm nay, tại điện Phật đài
Âm vang thiền học, nhận ngay con mừng.
Từ đây, chính thức con “Dừng”
Luân hồi sinh tử đã “Dừng” với con
Tại đây, con nguyện lòng son
Nương theo thiền học không còn trầm luân.
Phật ôi! Con khóc vì mừng
Mừng vì sinh tử đã “Dừng” với con
Thiền tông Tân Diệu vàng son
Nhờ Thầy chỉ dạy, con về quê xưa.
Dù cho sớm, tối, chiều, trưa
Lúc nào cũng nhớ lời xưa Phật truyền
Tuy con nay ở viễn miền
Thiền tông chánh thức đã truyền đến đây.
Lại nhờ lời dạy của Thầy
Con nhận Phật tánh, ngất ngây Niết bàn
Quê xưa thật sự bình an
Không cần tìm kiếm Niết bàn hiện ra.