Tin nổi bật

Hai bài kệ ngộ Thiền của đoàn Nghệ An

                                       KỆ NGỘ THIỀN 44 CÂU

Thiền thanh là nhất tự thiền
Buông, dừng, thôi, dứt hết liền tử sanh
Thiền thanh học biết để hành
Không tu vật lý là mình hết luân

Tánh người ảo vọng phàm trần
Đối với trần cảnh không cần thứ chi
Tánh Phật thanh tịnh hằng tri
Thấy – Nghe – Nói – Biết không gì đổi thay

Nghiệp báo là bởi thân này
Nhân nào quả ấy, ai vay trả liền
Cõi trời cho đến Thần – Tiên
Không ngoài tam giới hết “lên” lại “về”

Giải thoát là được về quê
Niết bàn bảo sở dứt bề tử sanh
Thiền tông Phật dạy rõ rành
Tu mà chứng đắc là sanh luân hồi

Muốn mong giải thoát phải “thôi”
Thôi đi dính mắc luân hồi không theo
Thiền thanh chẳng luận sang nghèo
Hơn thua, phải quấy không đeo bám mình

Thiền thanh biết cứ lặng thinh
Không duyên theo tưởng, tướng hình không vương
Kiếp trần ảo mộng, vô thường
Bến bờ sinh diệt chẳng nhường phần ai

Phật tánh đâu phải bên ngoài
Tu mà tìm kiếm, kiếm hoài thấy đâu
Ai tu vọng, cúng, quán, cầu
Muôn đời, vạn kiếp tới đâu bến bờ

Thiền tông nay trụ “chùa Thơ”
Long An – Tân Diệu đến giờ nở hoa
Huyền ký của Phật Thích Ca
Hai lăm thế kỷ phổ ra đất Rồng

Tu thiền cứ vậy thong dong
Không dời, không đổi hết vòng trầm luân
Đường về Phật giới rõ thông
Tạo nhiều công đức là xong luân hồi

Thiền tông tuyệt quý Phật ôi!
Con nay chánh định “tu” thời Thiền tông
Còn trong Tam giới lòng vòng
Âm dương luân chuyển khó hòng thoát ra

Nghe theo lời dạy Thầy ta
Hết tham, thôi tưởng là ra luân hồi
Ngũ thú… lục đạo lôi thôi
Qua bờ sinh tử khứ hồi “cố hương”                                                                                                                                                                                   

KỆ NGỘ THIỀN 36 CÂU

Thiền thanh mà đứng hay ngồi
Dụng công tu chứng muôn đời chấp “ta”
Phật giới nào có đâu xa
Không còn dính mắc thoát ra luân hồi

Khi xưa chẳng biết “buông, thôi”
Dụng công tìm kiếm luân hồi kéo theo
Thân người giả tạm bọt bèo
Thọ, tham, ác, tưởng… bám theo chẳng rời

Cho dù lên sáu cõi trời
An vui – hết phước lại rơi về trần
Âm dương- nhân quả xoay vần
Tam giới vật lý chẳng cần thứ chi

Thiền tông bất khả tư nghì
Giải thoát hiếm dịp, biết – đi đến cùng
Đường về Phật giới thuộc thông
Thanh tịnh- trống lặng thoát vòng chuyển luân

Cơ duyên: soạn giả Nguyễn Nhân
Phổ ra Huyền kí “chùa Tân … thanh thiền”
Từ đây lan khắp mọi miền
Thuận duyên ngộ được pháp huyền Như Lai

Tánh Phật ai cũng như ai
Cớ chi xin, lạy, cúng hoài uổng công
Dụng công dù có thần thông
Khoe tu chứng đắc vẫn trong Diêm Phù

Khác nào như chú rùa mù
Rời nơi biển cả mịt mù núi Linh
Thiền thanh- biết cứ lặng thinh
Không vui không  nhận là mình “về quê”

Thiền thanh không có khen chê
Sang hèn, hay dở… chớ hề tơ vương
Thiền thanh sống biết- chân thường
Đói ăn, mệt ngủ, chỉ đường “quê xưa”

Thiền tông chẳng luận sớm trưa
Tạo nhiều công đức là đưa ta về
Giã từ muôn kiếp lầm mê
Hải triều Dương mở, hết bề tử sanh.

Ngày 13/05/2024

Đoàn Nghệ An