Bài thơ cảm ngộ Thiền Tông đặc biệt của anh T.X.T, cư ngụ tại Nam Định. Xin chia sẻ cùng quí độc giả.
Ngoài trời mưa phủ lạnh căm
Thương cho số phận, cảnh người bon chen
Tất bật khuya sớm quanh đèn
Mà không đủ mặc, đủ ăn qua ngày
Cảnh người có cả giàu nghèo
Nhưng đâu có mất, Phật Tâm nơi mình
Ngày xưa Đức Phật độ sinh
Cầm cành sen nở, xem ai nhận về
Ca Diếp thấy thế chỉ cười
Ngài nhận Tánh Thấy, là miền quê xưa
Trở thành vị Tổ đầu tiên
Khơi chảy nguồn Thiền, nối tiếp Thế Tôn
Trải qua các Tổ khơi nguồn
Hai tám đời Tổ, Ấn Độ truyền trao
Thêm năm đời Tổ Trung Hoa
Về tới đất Rồng, ba Tổ tiếp theo
Lặng đi khoảng một thời gian
Ni Sư Đức Thảo, nhận ngay nguồn Thiền
Do thời thế sự đảo điên
Thầy bèn huyền ký, hậu nhân sau này
Đến đời Minh Triết Chùa xây
Khơi chảy nguồn Thiền, Đức Phật Thích Ca
Chảy đi khắp chốn Ta Bà
Giúp người Giải Thoát, hữu duyên nhận về
Đến nay Chùa đã dựng xây
Thiền Tông Tân Diệu, ở miền Long An
Bao năm gian khó muôn vàn
Thiền Tông Tân Diệu, chỉ đàng về quê
Cám ơn Đức Phật Thích Ca
Các Tổ trao truyền đến tận ngày nay
Cám ơn Trưởng Ban chỉ bày
Giúp người tỉnh giấc, về quê của mình
Hậu nhân thế hệ chúng con
Quyết trọn một lòng, nối mạch Thiền Tông
Thiền Tông phủ khắp núi sông
Sống với Thấy, Biết, là không Luân Hồi
Thiền Tông không có cái Tôi
Ai mà nhận được, hết rồi Trầm Luân.