Thân gửi quý Phật tử tất cả mọi miền!
Tôi là Nguyễn Thúy Nga, sinh năm 1968, hiện đang sinh sống tại Hà Nội. Tôi đang tu theo pháp môn Thiền tông tuyệt quý mà Đức Thế Tôn đã để lại cho hậu thế.
Kể cũng thật lạ, để có thể viết được những dòng văn tự này, có thể nói tôi đã phải thoát khỏi lưỡi hái của “tử thần” trong gang tấc. Đối với tôi, đó quả thật là một câu chuyện ly kỳ!
Tôi xin chia sẻ lại tai nạn mà tôi gặp phải vào ngày 1 tháng 2 năm 2018 (tức 14.1 Âm Lịch): Số là tôi có hẹn mấy người bạn đồng nghiệp, gặp nhau để bàn công việc. Nhưng không hiểu sao, tôi cứ hẹn đi hẹn lại: lúc thì hẹn ngồi ở nhà tôi, lúc thì hẹn ra quán cafe gần hồ ngay cạnh nhà.
Thế là cuối cùng tôi quyết định hẹn mọi người bàn công việc ở quán cafe.
Như định sẵn, tôi một mực chọn ngồi ở cái ghế sát mép hồ. Nhưng không may ghế đó cập kênh. Tôi đang trao đổi với đồng nghiệp thì bất ngờ tôi bị ngã xuống hồ. Mọi người ạ! Từ bờ hồ xuống mặt nước cũng phải 5 đến 6m. Nhưng có một điều kỳ lạ là trong lúc bị ngã, tôi bình tĩnh một cách lạ lùng (nếu như trước đây có lẽ lúc đó tôi đã hoảng loạn vô cùng).
Tôi bình tĩnh, trong tích tắc tôi nghĩ kỹ năng bơi của mình đâu, thế là lập tức tôi khua tay theo phản xạ bơi. Và cũng chính trong thời khắc đó tôi nghĩ rất đơn giản: “nếu mình có mệnh hệ gì thì cũng chả thành vấn đề vì mình đã biết đường đi của mình rồi và mình sẽ áp dụng ngay công thức Giải thoát đã nắm vững”.
Và tôi biết, lúc này chính tánh Phật của tôi đã làm chủ được và tánh Phật đã tự xử lý tình huống này.
Mọi người hô hoán để cứu tôi lên. Và có 1 anh đi tập thể dục quanh hồ đã nhảy xuống để cứu tôi. Khi tôi được đưa lên bờ, theo như bạn tôi nói lại, sắc mặt tôi rất tư tại, mặt tôi hồng hào, môi đỏ, không hề bị tái mét như những trường hợp khác. Máu chảy ở đầu khá nhiều, chị chủ quán đã lấy băng và băng lại cho tôi. Tôi được cấp cứu vào bệnh viện. Rất may mắn tôi chỉ bị rách da đầu, sau khi chụp sọ não thì không có vấn đề gì.
Tôi cám ơn các bác sỹ y tá của bệnh viện đã cấp cứu cho tôi. Vì lúc ngã tôi nghe rõ tiếng đầu tôi va rất mạnh vào tường ốp ở ven hồ, cảm giác như đầu có thể vỡ tung ra.
Vậy mà tôi không làm sao cả!
Phải chăng đây cũng là 1 thử thách hay có thể gọi là 1 bài thực tập đối với tôi khi tôi phải đối mặt với nghịch cảnh. Và điều tôi cảm thấy hạnh phúc nhất là tôi có duyên lớn biết đến pháp môn Thiền tông. Vì nhờ pháp môn này mà trong tôi không còn lo âu và sợ hãi đối với cái chết nữa.
Vì sao vậy?
Vì giờ đây, tôi đã biết đường đi của mình và biết được công thức giải thoát, dù cho tôi bị chết bất đắc kỳ tử trong bất kỳ hoàn cảnh nào đi nữa.
TÔI THẤY CUỘC ĐỜI NÀY THẬT VÔ THƯỜNG!!!
Chúng ta có thể ra đi trong phút chốc và không thể mang theo gì cả. Ranh giới giữa sự sống và cái chết rất mong manh. Gia đình, gia tài và vô số thứ ta gây dựng thoáng chốt có thể không còn ý nghĩa gì nữa cả!
Qua sự việc này tôi mới thấm thía rằng, sự ra đi trong tích tắc đều có thể xảy đến với bất cứ ai trong chúng ta. Trước kia, bản thân tôi đôi lúc tôi cứ nghĩ rằng, thôi mình cứ túc tắc, cuộc đời còn dài, thoải mái thời gian làm công đức. Nhưng nếu như, hôm nay tôi có mệnh hệ gì, liệu tôi có đủ công đức để giải thoát không?
Một câu hỏi mà tôi thấy vô cùng nhức nhối đối với tôi và các bạn đồng tu. Và tôi nhớ đến câu kệ mà 1 chị bạn đồng tu của tôi đã từng chia sẻ:
“Các con công đức đủ chưa?
Tự mình tính lấy để đưa về nguồn”
Tôi tự hỏi ngay lúc này đây nếu xác thân tứ đại của tôi mà hết duyên nơi thế giới này thì tôi có đủ công đức để được trở về Phật giới không?
Chắc gì, với 1 chút công đức con cỏn đó đã là gì đâu so với công đức vô lượng của Đức Thế Tôn và các vị Tổ. Phải chăng tôi và các Phật tử khác đang theo pháp môn Thiền tông của Đức Phật cứ nghĩ rằng mình đã đủ đầy công đức…. Thực sự chưa!!! Vậy thì chúng ta hãy cố gắng lên, hãy bớt hẳn việc tìm kiếm những thứ mà chúng ta không mang đi được, mà thay vào đó, hãy cố gắng tìm kiếm thứ quý giá nhất để giúp ích chúng ta trên đường Giải thoát, đó là: CÔNG ĐỨC!
Lần nữa, tôi nhớ đến 4 câu kệ của anh bạn đồng tu, thiết nghĩ cũng chính là lời cảnh tỉnh cho tất cả chúng ta:
“Tánh người mang Đá Tưởng Vàng ,
Lên đến cửa Phật ngỡ ngàng mình ngu .
Lúc đó đầu óc lu bù,
Quay về học đạo thoát ngu cả đời “.
Hãy biết đủ! Có cần chi đâu: 1 ngày 3 bữa cơm chay, vài bộ quần áo, thế là quá đủ rồi. Hãy bớt nhao ra đường kiếm tiền, bớt suy nghĩ lu bù để có thật nhiều tiền. Rồi ta có mang theo được gì khi mất thân xác này không? Chắc chắn là không!
Hãy cố gắng tùy duyên tạo công đức từ giây phút này, từ ngày hôm nay vì chúng ta không biết trước được điều gì ngày mai sẽ đến với mình.
Câu chuyện của tôi chỉ đơn giản như vậy nhưng tôi biết rằng, tôi đang từng phút giây cố gắng hạn chế sống bằng tánh Người. Tánh Phật của tôi đang dần làm chủ!!! Và với tôi, tôi biết mình phải làm gì?!!!
Thay cho lời kết, tôi xin chia sẻ bài kệ 60 câu của chị bạn Quỳnh Long tặng tôi, ngay khi nghe tin tôi ngã xuống hồ suýt chết:
LỜI CHÀO TỪ BIỆT
—————————
Kệ : 60 câu
( Kệ lưu xuất ngay tức thì sau khi nghe tin Nguyễn Thuý Nga bị ngã xuống hồ nước và thoát chết )
(Chị Quỳnh Long gửi tặng em Nga)
Ta về Quê đây hỡi các con,
Đủ duyên trải nghiệm một kiếp tròn ,
Lướt nhẹ đường đời qua muôn cõi
Nếm đủ ngọt bùi mọi đắng cay.
Được làm kiếp người thật quá hay
Ngày đêm lần lượt vần chuyển xoay
Tinh Ba Vũ Trụ đón hằng ngày,
E ấp tình đời mọi men say .
Đã lâu lâu rồi lạc về đây ,
Thời gian Vũ Trụ tựa mây bay,
Luân hồi bao tỉ năm rồi nhỉ,
Một giấc mộng dài tỉnh cơn say.
Xin cảm ơn đời Ta đi đây,
Mọi nỗi đau buồn dứt từ đây,
Lục Đạo luân hồi vay trả nghiệp,
Lặn ngụp nổi chìm thật nghê thay.
Con nhớ lại rồi ngày chia tay,
Phật dạy con rằng chớ có say,
Vô minh lạc lối nơi Trần Thế,
Thuốc giả bùa mê giăng kín đầy.
Vào đây nhớ tạo công đức dầy,
Vượt ải triều dương khó lắm thay,
Âm Dương vật lý giăng khắp nẻo,
Tỉnh thức con ơi nhớ lối này.
Mê mải con đi đâu có hay,
Tam Giới Luân hồi khắc nghiệt thay
Lên Trời mọi cõi vòng cao thấp
Lao xuống Âm Trần nợ trả vay.
Con mãi lang thang quên lối về,
Ngàn đời tỉ kiếp sa lầm mê,
Bừng tỉnh hồi tâm thời quá khứ,
Khao khát về nhà tỉnh cơn mê.
Con biết QUÊ XƯA Cha Mẹ chờ,
Thương xót con thơ cảnh bơ vơ,
Phật nghe rõ tiếng lời con gọi,
Bủa Thiền Thanh Tịnh cứu con thơ
Con thấy con nghe rõ tiếng Người,
Hào Quang thanh tịnh toả sáng ngời
Hoa Trời rải khắp đường con bước
Vạn dăm xa rời dĩ vãng trôi.
Tạm biệt từ đây hỡi Thế gian,
Tạo dựng thần kỳ bao gian nan,
Cho con tập bước từng thang nấc,
Thành Phật huy hoàng đẹp cao sang.
Đến phút này đây mới ngỡ ngàng
Càn Khôn Vũ Trụ trụ trùm mênh mang
Sắp đặt tinh anh vi hoàn hảo,
Muôn mọi cảnh đời khắp Thế Gian
Con tạ ơn Người Mẹ Thiên Nhiên
Thêu dệt siêu phàm cảnh tự nhiên
Vô thuỷ vô chung hàm chân lý,
Qui luật muôn đời tạo sinh linh.
Con ngoan hoan hỷ tỉnh giấc nồng
Nguyện làm giọt nắng giữa hư không
Giúp Đời thành Đạo siêu Trần thế,
Nhẹ bước cùng con trở về nguồn.
Giờ phút chia tay con nguyện rồi,
Đầy đủ duyên lành về QUÊ thôi,
Xin chào Dương Thế lời từ biệt,
Phật Giới đang chờ con Ta ơi.
Xin cảm ơn mọi người đã đọc bài chia sẻ của tôi!
Mô Phật!