Thưa quý độc giả và Phật tử,
Vừa qua, Ban quản trị Tổ đình chùa Thiền tông Tân Diệu có nhận được lá thư của Phật tử Võ Văn Phong, cư ngụ tại quận 12, TP.HCM. Ban quản trị xin được trích nguyên văn và chia sẻ cùng quý độc giả và Phật tử:
Tôi tên: VÕ VĂN PHONG, cư ngụ quận 12, Tp. HCM.
Nhờ công ơn của các bậc tiền hiền đi trước không quản ngại khó khăn gian khổ tìm đủ mọi cách, mọi phương tiện giữ gìn và truyền bá chánh pháp tối cao của Như Lai.
Và nhờ có cơ duyên to lớn, tôi đã biết được Pháp môn Thanh Tịnh Thiền tuyệt quý này. Nhờ đó mà tôi đã biết được nhiều điều, giải đáp được những thắc mắc bấy lâu nay của bản thân tôi về thế giới quan, vũ trụ quan, luân hồi nhân quả….
Xin sâu sắc cảm ơn Như Lai, cảm ơn các bậc tiền hiền, cảm ơn bác Nguyễn Nhân, cảm ơn chùa Tân Diệu đã tạo nhiều phương thức, tạo nhiều điều kiện cho tôi cũng như mọi người tiếp xúc được Pháp môn tối thượng này.
Sau cùng, tôi có hai bài kệ tự viết ra, xin gửi đến BQT. chùa, cũng như góp phần nhỏ nhoi chứng minh cho pháp môn Thanh Tịnh Thiền tuyệt nhiên là chân thật và nếu có duyên, mong sẽ hữu ích cho các đồng môn về Thanh Tịnh Thiền.
Bài kệ 1:
Một lần xa xứ rong chơi
Vô tình bị hút rơi vào cửa Âm
Từ đây kiếp sống luân trầm
Bao đời tỷ kiếp vẫn lầm lối mê
U mê không biết lối về
Tưởng đây chân thật không hề giả hư
Lâu dần quên mất Chân Như
Khư khư ôm lấy giả hư không rời
Để rồi sinh tử tả tơi
Luân hồi nhân quả không rời phút giây
Bao phen chìm nổi ngất ngây
Mơ hồ con thấy cảnh đây vô thường
Con tìm mọi cách đủ đường
Để làm sáng tỏ vô thường nhân gian
Quá trình mờ mịt gian nan
Vẫn không thông tỏ thế gian vô thường
Đến khi mệt mỏi chán trường
Con đành chấp nhận vô thường thế gian
Một hôm facebook lang thang
Gặp link ghi chữ “Kinh hoàng Phật môn”
Trong đầu nghĩ chắc “tà môn”
Mới ghi bậy bạ để chôn đạo Ngài
Con bèn click, đọc liền ngay
Càng đọc càng thấy mê say tâm hồn
Giống như bụng đói dạ cồn
Lâu ngày đói khát gặp bồn thức ăn
Vừa ăn nước mắt cứ lăn
Hạnh phúc quá đỗi lệ lăn thành dòng
Bao ngày tìm kiếm trong mong
Hôm nay gặp Pháp giải thông vô thường
Ngày xưa lạc lối lầm đường
Hôm nay con biết đường về cố hương
Nhờ ơn Phật từ xót thương
Thương cho sanh chúng lầm đường u mê
Phá tan tăm tối lối mê
Ngài truyền chánh pháp phá mê phá tà
Pháp môn cao quý chính là
Như Lai Thanh Tịnh chính là thiền tông
“Huyền Ký đức Phật” đọc xong
Con ra phòng khách rồi trông ảnh Ngài
Chấp tay con xá thật dài
Lòng con nghèn nghẹn nhìn Ngài Thích Ca
Vui mừng nước mắt chảy ra
Cám ơn đức Phật chỉ ra đường về
Nay con đã hết lầm mê
Biết đường chân thật đi về quê xưa
Từ đây không kể sớm trưa
Con luôn nhớ kỹ quê xưa của mình
Từ đây con hết vô minh
Phật tánh ẩn núp trong mình chứ đâu
Chỉ cần phát hiện trong đầu
Phật tánh ẩn náu còn đâu luân hồi
Cảm ơn Đức Phật, Phật ôi
Con đã biết được lối về chốn xưa
Rồi con sẽ kiếm người ưa
Để cho họ biết quê xưa của mình
Tiếp tục truyền pháp Chân Minh
Giúp người mê muội như mình thoát mê
Người người điều biết đường về
Quê xưa chốn cũ là quê hương mình
Người người chung sức giữ gìn
Cho Thiền Thanh Tịnh nghìn đời không phai.
Hôm nay cho đến ngày mai
Pháp Thiền Thanh Tịnh Như Lai trường tồn.
KHÔNG TÌM, KHÔNG KIẾM, KHÔNG ĐI ĐÂU
KHÔNG QUỲ, KHÔNG LẠY, KHÔNG XIN CẦU
KHÔNG DỤNG CÔNG TU CÓ CHỨNG ĐẮC
KHÔNG THAM,TƯỞNG, ÁC CHUYỆN HẠI NHAU
BUÔNG DANH, BUÔNG LỢI, BUÔNG HAM GIÀU
BUÔNG THAM, BUÔNG TƯỞNG, BUÔNG KHỔ ĐAU
BUÔNG LUÔN VẬT CHẤT KHÔNG CẦN THIẾT
BUÔNG RỒI THẤY PHẬT NGAY TRONG ĐẦU.
NÊN SỐNG THANH TỊNH, BẤT KỲ ĐÂU
NÊN HAM GIẢI THOÁT, LẤY LÀM ĐẦU
NÊN BIẾT ĐƯỜNG NÀO VỀ PHẬT GIỚI
NÊN TẠO CÔNG ĐỨC CHO NGÀY SAU.
VÕ VĂN PHONG.