Cụ ông Lâm Quí Thanh, sanh năm 1929 (81 tuổi), tại Thừa Thiên Huế, cư ngụ tại đường Lý Thường Kiệt, huyện Hóc Môn, hỏi:
– Tôi tu Mật Chú tông được 6 năm, mỗi lần dụng công niệm Mật chú được 10 phút, những vật để trước mặt, tôi muốn nó di chuyển đi đâu, nó đều tuân lệnh tôi.Mỗi lần tôi ngồi thiền và niệm mật chú, thân, tâm tôi rất an vui. Tôi thường đi khoe với những người bạn là tôi tu đđã đạt được thần thông , ai ai cũng khen ngợi tôi.
Khi tôi được người bạn tên Trần Thế Lâm cùng tuổi, tặng mấy quyển sách của tác giả Nguyễn Nhân viết về Thiền tông học do thầy giảng giải, con người tôi dường như bị đảo lộn hết. Hôm nay tôi xin hỏi thầy:
– Như vậy, pháp môn tu Mật Chú tông, chẳng lẽ là tu không đúng với chánh pháp của Như Lai dạy sao?
Trưởng ban hỏi lại cụ Lâm Quí Thanh:
– Cụ tu theo đạo Phật mục đích chính của cụ là gì?
Cụ Lâm Quí Thanh trả lời:
-Tôi tu theo đạo Phật cốt là để giác ngộ và giải thoát.
Trưởng ban hỏi tiếp:
– Cụ muốn giác ngộ cái gì và giải thoát cái gì?
Cụ Lâm Quí Thanh trả lời:
– Tôi muốn giác ngộ lời của Đức Phật dạy, giải thoát không còn bị ràng buộc trong sinh tử luân hồi này nữa.
Trưởng ban nói:
– Cụ tu theo đạo Phật mà cụ không chịu tìm hiểu kỹ coi tu theo đạo Phật để được cái gì.
Đức Phật dạy:
– Phật tánh vốn là trong sáng, thanh tịnh, rỗng lặng, hằng tri và trùm khắp, v.v… nên Đức Phật gọi nơi ấy là Bể tánh Thanh tịnh Phật tánh. Vì chúng sanh bị lực hút của vật lý nên nhân duyên kết dính rồi nhân quả hình thành, tạo thành nghiệp riêng của mỗi người. Vì Phật tánh vào nơi thế giới loài người này nói riêng, nên Phật tánh bị vỏ bọc của tánh Người bao phủ nên không còn trong sáng như khi Phật tánh còn ở trong Bể tánh Thanh tịnh Phật tánh.
Đức Phật dạy:
Nghiệp của mỗi chúng sinh tính riêng từng tế bào một, sau đó hợp chung lại thành tổng thể nghiệp của mỗi con người. Vì chỗ đó mà mỗi con người không ai giống ai. Vì chỗ sai biệt này mà mấy tỷ người ở địa cầu này không ai giống ai là vậy.
Còn về phần cụ tu Mật Chú tông, đây là một pháp môn của Đức Phật dạy dành riêng cho những người tu mà thích thi thố thần thông để cho thiên hạ kính nể.
Vì thiên hạ kính nể nên cái bản ngã của cụ to dần lên, vì bản ngã cụ to nên cụ phải giữ lấy. Vì giữ lấy nên không giải thoát được.
Vừa nghe một loạt giải thích của vị Trưởng ban quản trị chùa Thiền tông Tân Diệu, cụ Lâm Quí Thanh hốt nhiên hiểu được lối tu của mình đã sai với “Yếu chỉ Phật ngôn” và cụ bừng ngộ nên quyết chí tu theo pháp môn Thiền tông, cụ có trình bày với vị Trưởng ban:
– Mấy mươi năm tôi dụng công tu Mật chú, đạt được những thành tựu mà tôi cho là quá cao siêu. Nay đến đây nghe Trưởng ban nói những lời chân thật của Thế Tôn dạy, tôi đã biết pháp môn tu chân chánh của Đức Phật. Hôm nay, tôi đã giác ngộ đđược “Yếu chỉ Thiền tông”. Vậy, tôi xin trình mấy câu với Trưởng ban, xin Trưởng ban kiểm cho tôi:
Mấy mươi năm tu Mật
Mới biết mình tu trật
Nhưng khoe mình tu hay
Tưởng ban chỉ sự thật.
Mới biết tu chật vật
Chỉ là lật đật tìm
Càng tìm càng thấy trật
Khổ cho Lão tu Mật.
Nghe Thầy nói mấy câu
Lão làm chuyện không đâu
Thiền tông không cần quán
Cũng chẳng cần lạy cầu.
Tự mình chỉ trực nhận
Mới thấy được hạt Châu
Lão chân thành cúi đầu
Cám ơn Thầy chỉ dạy.
Vừa nghe xong bài thơ ngũ ngôn 16 câu của cụ ông Lâm Quí Thanh, Trưởng ban biết cụ đã giác ngộ “Yếu chỉ Thiền tông”, và cụ đã đạt luôn “Bí mật Thiền tông”, nên Trưởng ban nói với cụ Lâm Quí Thanh:
– Cụ có đại duyên đại phúc nên giác giác ngộ được “Yếu chỉ Thiền tông” và đạt được luôn “Bí mật Thiền tông”. Chúng tôi quyết định cấp liền cho cụ giấy chứng nhận giác ngộ “Yếu chỉ Thiền tông”, và 14 ngày sau chúng tôi sẽ cấp giấy chứng nhận cho cụ đạt được “Bí mật Thiền tông” và chánh thức truyền Thiền tông cho cụ.
Cụ Lâm Quí Thanh hết sức vui mừng cám ơn Trưởng ban.